Nhớ nàng thơ
Chẳng thể nào viết nỗi một dòng thơ
Cho người kia đã lạc vào dĩ vãng
Chỉ vương lại một chút bóng hững hờ
Nơi ký ức mịt mờ chạy lang thang
Chẳng thể nào vẽ lại được dung nhan
Là ánh mắt mông lung hay mơ màng
Ta cố nhớ lại càng thấy ngỡ ngàng
Đi lạc vào những súc cảm hoang mang
Vốn dĩ ta từng thích ánh chiều vàng
Nơi có thể dạo bước đuổi mênh mang
Nhưng vì đâu sống đến nỗi khô khan
Đem vui thú ném đi thật vội vàng
Là muốn quên cái dĩ vãng phũ phàng
Hay cố tìm nữa hồn kia đã mất
Để đến ngày lành lạnh gió lay lất
Lại dây dưa ôm nỗi nhớ nàng thơ
No comments:
Post a Comment