Tỏ Tình
Em có phải, là người tôi mộng mị
Thích mai vàng, rạo rực, ánh xuân thì
Chị hằng kia, thắm đượm, nét nhu mì
Mà cũng hờn, với đôi môi đỏ thắm
Trinh nguyên đó, đã ru lòng thi sĩ
Ơi người ơi ! nguyện si đến ngàn năm
Dáng ai nhỏ, với nụ cười trong sáng
Tóc ngang vai, làm tim ai yếu mềm
Và đôi mắt, ôi dịu ngọt êm đềm
khiến cho người, ôm nỗi nhớ mênh mang
Bao ngôn từ, chỉ nằm trong nỗi nhớ
Tả sao nỗi, nét đẹp của nàng thơ
Ta xin cầu, có một lời hẹn ước
Đế môi mềm, nở mãi nụ cười duyên
Em tôi ơi ! bể đời, lắm chung chiêng
Ta chỉ mong, duyên thầm, người hiểu thấu
Để nỗi niềm, dâng như ngàn con nước
Tưới cho xuân, thêm thắm vị duyên đầu