Khách qua đường
Đến gặp phong trần cái giáng kiều
Tiết Đông kẻ khách đuổi cô liêu
Ta buồn phải tạm thuê ân ái.
Người khổ nên đành bán phận yêu
Hỏi đến là duyên chăn cũng gối
Nói ra cái phận đìu cùng hiu
Mây mưa một thoáng rồi sòng phẳng
Đây, đó chia đường chẳng luyến lưu
No comments:
Post a Comment