Kính viếng bác "Trưởng Thôn" Văn Hiệp
Ông đi rồi tiếng cười cũng theo đi
Ai còn nhớ tấm thân gầy bình dị
Với tiếng cười cho cuộc đời thi vị
Mà nay người đã ! thôi chào chia ly
Khuôn mặt kia từng cười mắt ti hi
Giờ đây đã lặng im chẳng nói gì
Không có bác tiếng cười chưa hẳn tắt
Nhưng chỉ là nước mắt tự nhiên rơi
Cả cuộc đời người luôn chăm vun đắp
Chẳng để tâm đôi mắt buồn lẽ đời
Chỉ mong cho nụ cười kìa không tắt
Đem tia sáng cho mảnh người chơi vơi
Bốn mươi năm cày ải đất xanh tươi
“Cho cây đời vượt cạn nhú chồi non”
Và đã ví mình như là giun đấy
Đắp cho đời xanh mãi thắm màu xanh
Về với đất giun đã về với đất
Đất đau thương ôm thân giun héo mòn.
Ai còn nhớ tấm thân gầy bình dị
Với tiếng cười cho cuộc đời thi vị
Mà nay người đã ! thôi chào chia ly
Khuôn mặt kia từng cười mắt ti hi
Giờ đây đã lặng im chẳng nói gì
Không có bác tiếng cười chưa hẳn tắt
Nhưng chỉ là nước mắt tự nhiên rơi
Cả cuộc đời người luôn chăm vun đắp
Chẳng để tâm đôi mắt buồn lẽ đời
Chỉ mong cho nụ cười kìa không tắt
Đem tia sáng cho mảnh người chơi vơi
Bốn mươi năm cày ải đất xanh tươi
“Cho cây đời vượt cạn nhú chồi non”
Và đã ví mình như là giun đấy
Đắp cho đời xanh mãi thắm màu xanh
Về với đất giun đã về với đất
Đất đau thương ôm thân giun héo mòn.
No comments:
Post a Comment